Abstract:
|
Lập trình hướng đối tượng đặc trưng bởi 4 tính chất: tính trừu tượng, đóng gói, kế thừa và đa hình. Trong đó tính đóng gói là việc nhóm dữ liệu và các phương thức vào một đơn vị độc lập hay còn gọi là lớp, nó được sử dụng để giấu đi giá trị, trạng thái của đối tượng và không cho phép những lớp khác có thể trực tiếp truy cập đến chúng. Cũng như vậy, việc kiểm soát truy cập thông tin trong hệ thống là việc nhận dạng một yêu cầu được cho phép hay không cho phép truy cập tới dữ liệu. Bài viết này đề cập tới vấn đề kiểm soát truy cập nhưng ở một khía cạnh tiếp cận khác, cụ thể là chúng tôi sẽ định nghĩa quyền truy cập giữa các phương thức trong các lớp của mô hình hướng đối tượng. Điều này có gì khác, nếu bạn đã đọc qua về Java, hay bất kì một ngôn ngữ hướng đối tượng thì bạn có thể biết được, cụ thể trong Java, để thể hiện tính bao đóng, Java sử dụng access modifier để hạn chế và công khai các thông tin của các đối tượng. Các access modifier bao gồm: public, private, default, protected. Tuy nhiên việc làm này chỉ hạn chế lớp bên ngoài được truy cập đến các thông tin bị hạn chế, tuy nhiên những thông tin công khai thì không có nói rõ được công khai với những đối tượng nào. Việc được ra quyền truy cập giữa các phương thức trong các lớp sẽ làm rõ ràng hơn các ràng buộc của bài toán đưa ra. |